MẸ VÀ CON
Trong cuộc đời con, có hai người phụ nữ mà con yêu thương nhất: đó là người mẹ ruột – người mẹ đã dầy công nuôi dạy con về đời sống nhân bản lẫn đời sống đức tin, và người mẹ thứ hai: chính là Đức Maria – người mẹ tinh thần và đã cưu mang trong đời sống thiêng liêng.
Trong bài viết này, con xin dành để chia sẻ về tình thân giữa con và người mẹ thứ hai – đó là Mẹ Maria.
Lúc con còn nhỏ, vì cha mẹ phải đi làm xa, nên con được gửi cho ông bà nội nuôi, chính ông bà là người đầu tiên dẫn dắt con đến với Nhà thờ, đến với Chúa. Mỗi buổi chiều con theo bà đi dự lễ, ngày nào cũng thế, dù trời nắng hay mưa vẫn không bỏ sót ngày nào. Cũng chính những lúc ấy, bà “giới thiệu” con cho Đức Mẹ và chỉ về Mẹ cho con. Bà còn tạo cho con thói quen chào Đức Mẹ mỗi khi đi ngang sân vào Nhà Thờ. Thật tình lúc ấy con chẳng biết gì, nhưng khoái ngắm Mẹ lắm vì “tượng Mẹ” rất xinh đẹp… Vào mỗi dịp tháng 5 hay tháng 10, Họ Đạo con có thói quen rước kiệu Đức Mẹ, từ nhà này tới nhà khác thay phiên hết mọi nhà trong Họ, đến nhà nào thì Lần Chuỗi, mà lúc ấy con siêng đi lắm, đi đến đâu dù nhà ấy xa xôi cũng kéo nguyên đám đi, chắc do “lực hấp dẫn” của bánh trái thôi…hihi…Rồi những lần dâng hoa, con cũng xin tham gia hết, biết lúc ấy có phải vì yêu mến Mẹ không thì không biết nhưng tại con thích múa….Và rồi hết tháng này đến tháng khác, năm này rồi năm nọ, khi nhớ lại, con thấy được: tuổi thơ con đã được bao bọc bởi Chúa và Mẹ rất nhiều, chắc đó cũng là chương trình của Chúa và Mẹ Maria muốn huấn luyện và chuẩn bị con cho hành trình tương lai, để mai ngày khi thời gian chín mùi, chính Chúa đã gọi và mời con dấn thân theo Ngài để trở thành người Nữ Tu của Hội dòng Con Đức Mẹ.
Từ khi vào dòng đến nay, con lại càng thân thiết với Mẹ, con cảm nhận được hơn sự gần gũi giữa Mẹ và con. Mỗi khi con gặp chuyện buồn hay có hiểu lầm ấm ức, con không thể giải bày hay minh oan cho mình, thì con chạy đến bên Mẹ, âm thầm tâm sự với Mẹ, vì con tin Mẹ hiểu rõ nỗi lòng của con. Có chuyện gì vui, con cũng chạy đến kể Mẹ nghe. Đặc biệt, đối với Mẹ con luôn sống tâm tình PHÓ DÂNG: mỗi sáng trước khi bước vào Nhà Nguyện, con tạo cho mình thói quen chào Mẹ (trên đồi), con không đọc kinh gì nhiều, 1 2 kinh Kính Mừng và phó dâng cho Mẹ tất cả: phó dâng gia đình, hội dòng và chính con cho Mẹ, xin Mẹ định liệu…ấy thế mà con lại thấy an tâm lắm, giống như có Mẹ “bảo kê” rồi thì con tin chắc Chúa sẽ an bài tất cả cho cuộc đời con…(nhằm hôm thì con đi trể đâu kịp đọc kinh gì, nên chỉ nói một câu trong vội vã thôi “Mẹ ơi, con trể rồi, con vô nghen”). Cũng có một biến cố trong đời con và có Mẹ trong đó, lúc cha con phát hiện ra bệnh, lúc ấy đã là giai đoạn cuối, con biết là cha sẽ không còn sống với con bao lâu nữa, con đã có thưa với Mẹ rằng: “Xin Mẹ giúp để cha được nhìn thấy ngày con Khấn vì đó là ước nguyện cả một đời của Cha”, mỗi ngày con đều tha thiết kêu xin Mẹ…Thế rồi, 20 ngày sau, Cha con mất, thật sự lúc đầu con rất buồn, buồn Mẹ vì Mẹ chẳng giúp lời cầu xin của con, con còn có ý hờn Mẹ “Mẹ có thể làm phép lạ mà..sao Mẹ không làm một phép lạ cho gia đình con đi”. Tuy nhiên, khi nhìn lại, con tin Mẹ có dự định riêng cho cuộc đời con, Mẹ đã chuyển cầu cùng Chúa cho con một chương trình khác mà Mẹ biết đó mới là tốt nhất: sau này khi tìm hiểu, nếu như bệnh của Cha (gan và phổi) mà đến một giai đoạn nào đó thì Cha con rất đau đớn (người ta nói sống không bằng chết), có thể Cha đi là nỗi buồn cho con nhưng như thế sẽ khỏe cho Cha – ra đi an bình mà chưa phải nếm sự đau.
Tạ ơn Chúa, Tạ ơn Mẹ…Vì mọi sự trong đời con đều không nằm ngoài sự quan phòng của Chúa và Mẹ. Xin cho con luôn sống mãi tinh thần PHÓ DÂNG mỗi ngày đời con để cho dù có chuyện gì xảy ra, con cũng biết vui vẻ đón nhận.
Xin Vâng