THỨ BA TUẦN 3 MÙA CHAY
Tin Mừng: Mt 18, 21-35
Bấy giờ, ông Phêrô đến gần Ðức Giêsu mà hỏi rằng: “Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần? Có phải bảy lần không?” Ðức Giêsu đáp: “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy. Vì thế, Nước Trời cũng giống như chuyện một ông vua kia muốn đòi các đầy tớ của mình thanh toán sổ sách. Khi nhà vua vừa bắt đầu, thì người ta dẫn đến một kẻ mắc nợ vua mười ngàn nén vàng. Y không có gì để trả, nên tôn chủ ra lệnh bán y cùng tất cả vợ con tài sản mà trả nợ. Bấy giờ, tên đầy tớ ấy sấp mình xuống bái lạy: “Thưa Ngài, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả hết”. Tôn chủ của tên đầy tớ ấy liền chạnh lòng thương, cho y về và tha luôn món nợ. Nhưng vừa ra đến ngoài, tên đầy tớ ấy gặp một người đồng bạn, mắc nợ y một trăm quan tiền. Y liền túm lấy, bóp cổ mà bảo: “Trả nợ cho tao!” Bấy giờ người đồng bạn sấp mình xuống năn nỉ: “Thưa anh, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả anh”. Nhưng y không chịu, cứ tống anh ta vào ngục cho đến khi trả xong nợ. Thấy sự việc xảy ra như vậy, các đồng bạn của y buồn lắm, mới đi trình bày với tôn chủ đầu đuôi câu chuyện. Bấy giờ tôn chủ cho đòi y đến và bảo: “Tên đầy tớ độc ác kia, ta đã tha hết số nợ ấy cho ngươi, vì ngươi đã van xin ta, thì đến lượt ngươi, ngươi không phải thương xót đồng bạn, như chính ta đã thương xót ngươi sao?” Rồi tôn chủ nổi cơn thịnh nộ, trao y cho lính hành hạ, cho đến ngày y trả hết nợ cho ông. Ấy vậy, Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như thế, nếu mỗi người trong anh em không hết lòng tha thứ cho anh em mình.”
Suy niệm: Vị Vua nhân từ
“Thương thân thì dễ mà thương người thì khó”. Người ta thường hào phóng dễ dãi đối với mình và chặt dạ khắt khe với kẻ khác. Khi ông Phêrô hỏi Chúa là mình phải tha thứ cho anh em bao nhiêu lần, Chúa Giêsu đã dùng dụ ngôn người mắc nợ không biết thương xót để dạy các môn đệ của Người phải có lòng khoan dung với kẻ khác như Thiên Chúa Cha luôn khoan dung đối với họ.
Sau khi nghe Chúa Giêsu dạy về việc sửa lỗi cho anh em, ông Phêrô nhanh nhẩu hỏi Người về việc tha thứ. Vốn là người bộc trực, ông nghĩ rằng: Các Rabbi ngày xưa bảo có thể tha thứ cho kẻ khác đến bảy lần là đã quá nhiều rồi. Nào ngờ Chúa Giêsu đưa ra con số phải tha đến những bảy mươi lần bảy, tức là tha thứ luôn mãi không cùng. Biết thế nào rồi Phêrô và các môn đệ cũng ấm ức về chuyện này, Chúa Giêsu kể câu chuyện hai người mắc nợ để giúp các ông, cũng là giúp chúng ta có một cái nhìn sâu xa hơn về việc tha thứ.
Thông thường, khi bị người khác xúc phạm, chúng ta cảm thấy mình bị thương tổn ghê gớm. Trong bài dụ ngôn mà Chúa Giêsu kể ra trên đây, nhân vật đáng được để ý và đáng phải noi gương chính là vị vua nhân từ. Ông đã tha cho kẻ mắc nợ mình mười ngàn nén vàng. Ðể nhấn mạnh đến lòng khoan nhân của vị vua, Chúa Giêsu đã đưa ra một con số khổng lồ, mỗi nén vàng là sáu ngàn quan, tương đương với sáu ngàn ngày công; mười ngàn nén vàng tức là sáu triệu ngày công. Mỗi năm chỉ có ba trăm sáu mươi lăm ngày, vậy làm sao y có thể và có đủ ngày giờ để trả được món nợ kếch sù kia. Thế mà nhà vua đã tha hết cho y. Còn người bạn chỉ mắc nợ y có một trăm quan, tương đương với một trăm ngày công; nếu ra sức làm, chỉ trong ba tháng mười ngày là có thể trả hết nợ. Thế mà y nhất định đòi ngay cho bằng được. Tấm lòng của đức vua thì quá bao la, còn tấm lòng của y thì hết sức hẹp hòi.
Tấm lòng của Thiên Chúa thì quá bao la còn tấm lòng của chúng ta thì hết sức hẹp hòi. Chúng ta đã xúc phạm đến Thiên Chúa và đến anh chị em không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng ngần ấy lần Thiên Chúa đã tha thứ cho chúng ta. Thiên Chúa vẫn nhẫn nại với chúng ta và Ngài sẽ còn nhẫn nại với chúng ta cho đến tận cùng, cho đến giờ phút cuối cùng của đời ta.
Câu chuyện người trộm lành trên thập giá cho ta thấy lượng từ ái tuyệt vời của Thiên Chúa, thế thì tại sao chúng ta lại khắt khe với anh chị em chúng ta, là những kẻ xúc phạm đến chúng ta ít hơn so với những lần chúng ta xúc phạm đến Chúa và đến anh chị em. Tại sao chúng ta vẫn nắm giữ vai trò quan tòa để tha bổng hay phạt tù người khác, trong khi chính chúng ta lại là một kẻ đúng ra phải chịu luận án chung thân nhưng lại được tha thứ. Tại sao chúng ta nại nỗi tự ái, không muốn tha thứ cho anh chị em, trong khi Thiên Chúa vẫn dằn cơn giận của Ngài đối với chúng ta. Chúng ta quên mất lời kinh Lạy Cha mà mình vẫn đọc trong đó có lời cầu xin: “Xin tha nợ cho chúng con, như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con”.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa là đức vua cao cả sẽ phán xét con trong ngày chung thẩm. Chúa đang chịu đựng những tính hư nết xấu của con trong mọi giây phút con đang sống trên cõi trần ai đầy tội lỗi này. Xin cho con cảm nhận được rằng mình luôn được Chúa tha thứ không điều kiện và không giới hạn, để con cũng biết luôn tha thứ cho anh chị em con như thế.